CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  DẦN MÃO


Phan_15

Arthur đứng bên giường nhìn nhìn gương mặt ngây ngô của Khải Văn, sau đó cúi đầu thơm nhẹ lên trán cậu một cái rồi mới xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Đi ra cửa phòng, Arthur phát hiện Clare đã đứng bên ngoài tự bao giờ, “Có việc?”

“Đúng vậy, chủ nhân, có một chuyện cần phải báo với ngài một chút.” Clare cung kính hành một lễ rồi đáp.

Arthur khẽ vẫy tay, mang theo Clare vừa đi đến thư phòng vừa nói.

“Bên kia, hình như có chút động tĩnh, thị vệ hồi báo rằng số lượng linh cẩu trong thành bỗng nhiên thiếu rất nhiều.” Clare nói tiếp.

“Số lượng linh cẩu thiếu?” Nghe được Clare nói như vậy, Arthur ngừng bước, trên mặt lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

“Đúng vậy.” Clare gật đầu, “Hơn nữa theo như hồi báo, còn có linh cẩu đang lục tục chạy đến trấn Thác Mạt.” Nói đến đây, Clare dừng lại một chút, “Phân tích các loại dấu hiệu, có người sẽ đối vị kia động thủ.”

“Ngô…” Arthur trầm ngâm một chút, cuối cùng lên tiếng, “Phái người đi theo dõi, thời gian cần thiết có thể xuất hiện giúp đỡ bọn họ. Mặc kệ bốn người đó có gút mắc gì, chí ít, chúng ta phải chú ý vị kia ở Thác Mạt trấn, đừng để hắn xảy ra chuyện.”

“Dạ.” Clare hành lễ, sau khi nhận được quyết định của Arthur thì vốn định lui ra, nhưng lại bị Arthur gọi lại.

“Từ hôm nay trở đi, không nên để những kẻ thừa thãi tới gần Khải Văn.” Arthur lãnh đạm nói.

“Dạ.” Clare sắc mặt không đổi khom lưng đáp lời.

Nhìn Clare rời khỏi, Arthur lúc này mới tựa vào lưng ghế, bóp bóp cái mũi, bất đắc dĩ cười cười, người yêu của mình được bảo hộ quá tốt, cho nên mới dùng phương thức non nớt nhưng kịch liệt như thế để lo lắng cho mình, có điều Arthur cũng thấy may mắn, bởi vì Khải Văn được người thân của cậu bảo hộ tốt thế kia, cho nên mới dễ bị thuyết phục như vậy.

Nghỉ ngơi một hồi, Arthur đứng dậy đi tìm hai vị phụ thân của mình, báo cho họ chuyện của Khải Văn.

Heller trầm ngâm hồi lâu, sau đó nhìn đứa con của mình, “Vậy đây là quyết định của ngươi, ngày sau chúng ta sẽ tìm một thú nhân trẻ trong tộc làm tộc trưởng?”

“Đúng vậy, daddy.” Arthur ánh mắt kiên định mà gật đầu.

Heller và Laurence đối mặt nhìn nhau một chút, sau đó song song gật đầu, “Được, chúng ta tôn trọng quyết định của ngươi.”

“Cảm ơn papa, daddy.” Arthur cảm kích tiến lên ôm lấy hai người, sau đó xấu hổ mà thỉnh cầu, “Cái kia… chuyện dựng dục của tộc bạch hổ, ngài và daddy có thể giúp ta…”

Arthur không nói rõ, nhưng Laurence và Heller đều hiểu ý, Heller chỉ là bất đắc dĩ cười cười, Laurence thì lại vỗ mạnh lên vai thằng con, “Ai, quả nhiên là con ta, rất biết săn sóc bạn lữ của mình, ta xem, đời này Khải Văn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi đâu!”

Arthur cười cười, không nói thêm gì nữa.

Dù sao buổi chiều hôm nay cũng được ngắm gương mặt say ngủ của Khải Văn, trong mắt Arthur tràn đầy kiên định, đương nhiên sẽ không buông tay, có thể Khải Văn không có gia thế xuất chúng, có thể Khải Văn không thể mang đến lợi ích gì cho gia tộc mình, có thể Khải Văn không thể giúp đỡ gì, nhưng, những thứ này có liên quan gì đâu? Bản thân tìm kiếm bạn lữ, là vì thương hắn, là vì nhận được tình yêu từ hắn, lợi ích hay cường đại, chỉ cần dựa vào bản thân là có thể đạt tới, Arthur chẳng cần trải qua thông gia để củng cố địa vị gia tộc, hắn muốn, hắn sẽ dựa vào bản thân, đây là cách làm người của hắn, cũng là điều răn của tộc bạch hổ.

Chương 28: Sinh hoạt

Khải Văn tỉnh lại, nói chính xác là, bị ngộp mà tỉnh lại.

“Ngươi làm gì đó a?” Khải Văn híp mắt bất mãn nhìn nam nhân của mình đang chống đầu nằm nghiêng trên giường nhìn mình cười tươi rói.

“Bảo bối, đã trễ rồi, nên rời giường.” Arthur dạo gần đây thích nhìn dáng vẻ buồn ngủ mông lung lại bất đắc dĩ bị đánh thức của vợ nhà mình.

“Ngô… Còn sớm mà, để ta ngủ thêm chút nữa.” Khải Văn nghe vậy thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhắm mắt rúc vào lòng Arthur mà lầm bầm.

“Thân ái à.” Ôm sát người yêu vào lòng, cảm thụ được xúc cảm trơn mịn từ da thịt, Arthur thổi hơi nóng vào tai Khải Văn, “Lẽ nào ngươi không biết sáng sớm dán sát vào người ta là đang khiêu khích sao?”

“Không được.” Khải Văn không chịu mở mắt mà phun ra hai chữ đó.

“Nga, được, ta kỳ thật không có ý gì khác.” Arthur biểu tình cổ quái mà đầu hàng, nhưng thấy Khải Văn không có chút phản ứng, Arthur chỉ phải càng thêm dịu dàng mà nói, “Bảo bối, có thể buông lỏng tay ra không?”

“Ngươi xác định ngươi sẽ không làm xằng làm bậy sao?” Bị Arthur chọc phá nên Khải Văn lúc này không mặc áo ngủ đành mở to hai mắt thanh tỉnh hỏi đối phương.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Arthur từ trong chăn lộ ra hai tay làm động tác đầu hàng.

“Hừ…” Khải Văn trợn mắt một cái, rốt cuộc cũng buông lỏng bàn tay đang nắm cái đuôi dài của ai kia, “Ai bảo ngươi không thành thật.”

“Nga, bảo bối, vì sao bây giờ ngươi chẳng dịu dàng với người ta chút nào vậy hả…” Cái đuôi lại được thả tự do, Arthur bày ra vẻ ai oán dán sát mặt vào Khải Văn tỏ ra cực kỳ đáng thương mà nói.

“Ta không dịu dàng sao?” Khải Văn đối với sự lên án của Arthur thì phi thường khó chịu, “Hôm qua ta đã nói không muốn nữa không muốn nữa, ngươi vẫn ngoan cố đè lên ta, nặng muốn chết…” Câu nói kế tiếp Khải Văn không nói ra được, nhưng gương mặt nhuộm một màu đỏ ửng báo cho biết ngày hôm qua Arthur đã cùng cậu trải qua một đêm vô cùng nồng nhiệt.

“Bảo bối, ngươi biết đó, đối với ngươi cho tới giờ ta vẫn không có sức chống cự.” Nghe vợ nhỏ bất mãn, Arthur rất nịnh nọt mà dùng những ngón tay thon dài không nặng không nhẹ xoa bóp bên hông Khải Văn, “Lần sau, lần sau ta nhất định chú ý được không?”

“Lần nào ngươi cũng nói thế, lần sau vẫn như vậy…” Được tay nghề cao siêu xoa bóp, Khải Văn vô cùng thoải mái lại bắt đầu buồn ngủ, nhưng miệng vẫn thì thầm vạch trần chuyện Arthur thường xuyên thất hứa.

“Lần này ta nói thật mà…” Arthur tiếp tục bài ca lừa dối của mình, vừa nói vừa thì thào bên tai cậu, “Bảo bối, đừng ngủ, rời giường có được không?”

“Ta không muốn thức dậy sớm như vậy, bên ngoài lạnh lắm.” Khải Văn mở mắt, giấu nửa gương mặt trong chăn làm nũng.

Nhìn đôi mắt đen ngập nước tỏ ra cực kỳ đáng thương của Khải Văn, Arthur hầu như lại không khống chế được, hắn hít sâu một hơi rồi kéo chăn lên một tí, sau đó hôn nhẹ lên môi Khải Văn, “Vậy ngươi ngủ thêm một hồi đi, ta rời giường trước, đừng quên, hôm nay papa và daddy sẽ cử hành tiệc trà, ngươi phải đến hỗ trợ đó.”

“Hm…” Nghe Arthur nhắc tới chuyện này, Khải Văn cau mày lại, không tình nguyện mà gật đầu, sau đó lưu luyến mà vươn tay ôm Arthur, dán mặt vào ngực hắn, “Ta không thích bọn người kia…”

Cử động trẻ con của Khải Văn khiến Arthur cười rộ lên, “Ta biết, nhưng mong ngươi có thể vì ta mà nhẫn nại một chút được không?” Địch ý của những giống cái kia đối với Khải Văn Arthur không phải không biết, nhưng có một số việc hắn có thể giúp cậu giải quyết, còn một số việc khác chỉ đành dựa vào bản thân Khải Văn, cúi đầu nhìn Khải Văn dẩu mỏ ôm mình không buông, Arthur giả vờ tỏ ra hung dữ, “Nếu như bọn họ làm ngươi không vui, ngươi cứ nói cho ta, ta sẽ đánh bọn họ răng rơi đầy đất!”

“Xí ~” Nhìn Arthur quơ nắm tay bày ra biểu tình sẽ dùng vũ lực đàn áp toàn thế giới, Khải Văn rốt cuộc cũng cười xì một tiếng, “Không cần ngươi quấy rầy, ta tự xử lý được.”

“Ta biết bảo bối của ta lợi hại nhất mà.” Arthur thuận thế ôm lấy Khải Văn khen nức nở.

Thấy thời gian thật sự còn hơi sớm, Arthur vừa xoa thắt lưng cho Khải Văn vừa dỗ dành cậu để cậu ngủ thêm một hồi nữa, đợi khi Khải Văn ngủ say, Arthur mới nhẹ tay nhẹ chân mà bước xuống giường rửa mặt ăn sáng.

.

Đợi khi Khải Văn tỉnh giấc, thái dương đã mọc lên cao, ánh nắng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào mặt Khải Văn, khiến cậu giống như con mèo nhỏ mà nheo mắt lại.

Xoay người tránh khỏi ánh nắng, Khải Văn vùi trong chăn rướn thắt lưng, Arthur đã rời khỏi phòng ngủ lâu rồi, Khải Văn nghĩ chắc là hắn đã đến đại điện xử lý công vụ. Quyến luyến ổ chăn ấm áp muốn ngủ thêm một hồi, Khải Văn cúi đầu ngắm nhìn tín bội đeo trước ngực, bỗng nhớ tới, mình cùng Arthur kết làm bạn lữ đã gần một tháng rồi, nghĩ nghĩ trong đầu rồi không tự chủ mà nhớ lại thời điểm cùng Arthur cử hành nghi thức.

Nhớ lại tràng cảnh ngày đó sau một tháng xảy ra, Khải Văn cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung —— Rối loạn.

Sáng sớm ngày hôm đó Khải Văn đã bị kéo dậy, sau đó giống như con rối mà đứng nơi đó để người hầu giúp mình mặc lễ phục, chỉnh lý tóc tai, mang theo một ít linh kiện cần cho cử hành nghi thức, sau đó không đợi Khải Văn ăn no bữa sáng đã bị tống lên xe ngựa đi đến thần điện cử hành nghi thức.

Ngày đó, xuất hiện nhiều nhất trước mắt Khải Văn chính là những người hầu chạy tới chạy lui, tâm tình của Khải Văn cũng vì thân ảnh bận rộn vội vàng của bọn họ mà dần trở nên lo lắng, tâm trạng như vậy duy trì cho đến khi tới thần điện, nhưng khi nhìn thấy Arthur ăn mặc bảnh bao đứng sau thành chủ mỉm cười nhìn mình, sự bất an và nôn nóng của Khải Văn nhất thời bình ổn trở lại.

Từng bước một, tiếp nhận ánh mắt chúc phúc hoặc hâm mộ cực kỳ hoặc đố kị của những người đến tham dự, mang theo hy vọng tươi đẹp về cuộc sống tương lai, Khải Văn nhìn Arthur trước mắt, đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của Arthur.

Mười ngón đan vào nhau, ánh mắt thành kính, hai người đứng thẳng nghe thành chủ hỏi ra lời thề, dùng thái độ trịnh trọng nhất nói ra tuyên thệ thật tình, ưng thuận lời hứa với đối phương, sau đó nhìn Arthur khóe miệng mang cười đeo cho mình mai tín bội.

Sau khi cử hành nghi thức ở thần điện xong, Arthur dẫn theo Khải Văn đi đến trong thần điện của tộc bạch hổ, ở nơi đó Arthur hướng tộc nhân của mình tuyên cáo rằng hắn đã tìm được bạn lữ duy nhất trong đời này, đồng thời dưới ánh mắt của toàn thể tộc nhân đeo cho Khải Văn chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực thuộc về bạn lữ của tộc trưởng.

Trong tiếng hoan hô của tộc nhân, Arthur ôm Khải Văn hôn một nụ hôn thật sâu, triền miên đến nỗi khiến Khải Văn trong lòng tĩnh lặng, giống như đóa lục bình dập dềnh trôi theo sóng nước, khi đó Khải Văn có chút muốn khóc, cậu cũng có gia đình thuộc về mình rồi.

.

”Chủ nhân, ngài tỉnh chưa?” Giữa lúc Khải Văn còn đang hồi tưởng tình hình ngày hôm đó, một tiếng gõ cửa kéo Khải Văn trở về hiện thực.

“Ừm, ta đã tỉnh.” Khải Văn lấy lại tinh thần vội vã ngồi dậy đáp.

“Nếu như ngài đã tỉnh, ta sẽ đem dụng cụ rửa mặt vào.” Thanh âm ngoài cửa cung kính nói.

“Được, vào đi.” Khải Văn mặc áo khoác gật đầu.

“Tối hôm qua ngài ngủ có ngon không?” Người vào là Hawes từng đưa thức ăn đến tàng thư thất, sau khi Arthur và Khải Văn kết làm bạn lữ hắn liền được điều tới làm người hầu thân cận với Khải Văn.

“Ngủ rất ngon, còn ngươi, Hawes?” Khải Văn gật đầu cười hỏi cái người đang cố gắng điều chỉnh biểu tình sao cho giống Odgen luôn mỉm cười kia.

“Nga, đương nhiên tốt, cảm ơn sự quan tâm của ngài.” Hawes kéo kéo khóe miệng, biểu tình cứng ngắc mà gật đầu.

“Đúng rồi.” Dưới mắt Khải Văn, Hawes giống như một đứa trẻ, vì vậy vô thức mà xoa xoa đầu hắn, “Đừng bắt chước Ogden tiên sinh, ngươi còn nhỏ lắm.”

“Ta biết ta không bắt chước được Ogden tiên sinh dù chỉ là chút da lông…” Lời Khải Văn khiến Hawes nhất thời như một quá bóng xì hơi, ủ rũ nói, “Nhưng hiện giờ ta đã là người hầu của ngài, sao có thể giống ngày xưa không chút khí thế chứ?” Bởi vì tâm tình hạ, cho nên cái đuôi xù lông phía sau cũng rũ xuống.

“Khí chất của Ogden tiên sinh không phải một sớm một chiều là có thể học, phải tích lũy theo thời gian a.” Khải Văn không lưu tâm lắm tới vẻ nản lòng của Hawes, “Chỉ cần thời gian trôi qua, ta nghĩ ngươi sẽ trở thành một người hầu ưu tú như Ogden tiên sinh vậy.”

“Thật sao? Chỉ cần có đủ thời gian là được sao?” Nghe Khải Văn khuyên, đôi mắt Hawes lại sáng lên, “Ta thật sự có thể trở nên ưu tú như Ogden tiên sinh sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần chăm chỉ học tập, nhất định có thể.” Khải Văn khuyến khích.

“Ừm.” Được câu trả lời khẳng định của Khải Văn thuyết phục, Hawes nhiệt tình mười phần mà nắm chặt tay, “Ta nhất định sẽ nỗ lực.” Hawes vừa nói, cái đuôi kia cũng tràn trề sức sống mà lắc lắc.

“Vậy mới đúng chứ.” Khải Văn rửa mặt xong xoa xoa tay nói, “Arthur đã đi chưa?”

“Dạ, chủ nhân, tộc trưởng trước khi đi dặn ta nhắc ngươi, dùng xong bữa sáng thì đừng quên đến chỗ của lão chủ nhân.” Hawes gật đầu nói.

“Nga, đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất.” Nghe Hawes nhắc nhở, Khải Văn lúc này mới nhớ có chuyện đau đầu đang chờ mình, có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu nhấc chân đi ra ngoài cửa, “Chúng ta mau đi ăn sáng, đừng để papa và daddy chờ.”

“Dạ.” Hawes thấy Khải Văn hốt hoảng, động tác dưới chân cũng nhanh hơn.

.

“Papa, daddy, buổi sáng tốt lành.” Qua loa ăn điểm tâm, Khải Văn mang theo Hawes đi tới dãy phòng của Heller và Laurence, có chút xấu hổ mà vấn an hai người đang ngồi trên ghế phơi nắng, “Thật sự xin lỗi, hôm nay con dậy hơi trễ.”

“Không sao.” Heller cười ngoắc Khải Văn bảo cậu đi tới ngồi bên cạnh mình, “Chúng ta thức dậy cũng chưa bao lâu, ăn điểm tâm chưa?”

“Dạ rồi, ngài và papa đã ăn chưa?” Khải Văn nhu thuận gật đầu hỏi.

“Đương nhiên là rồi.” Biểu tình của Laurence có chút đắc ý, “Hôm nay là ta tự mình xuống bếp đó!”

“Woa, sớm biết vậy con đã tới đây ăn ké rồi.” Khải Văn thấy Laurence đắc ý vênh vang, vì vậy vừa cười vừa nói, “Arthur thường nói tay nghề làm cơm của papa rất giỏi, con thật sự muốn nếm lâu lắm rồi, không ngờ có cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ.” Nói đến đây, trên mặt Khải Văn lộ ra biểu tình tiếc nuối.

“Hờ, coi như thằng quỷ đó biết chọn hàng.” Biểu hiện của Khải Văn đã lấy được lòng Laurence, hắn đắc ý đến râu mép cũng sắp vểnh lên, “Không sao, chỉ cần con cưng muốn ăn, lần tới ta sẽ làm cho!”

“Đây là papa ngài tự mình nói đó nha, daddy cũng nghe được, ngài không thể đổi ý.” Khải Văn nhếch mép.

“Đương nhiên.” Laurence học theo dáng vẻ của Khải Văn, hào khí vạn trượng mà vung tay lên, “Chi bằng tối nay ta tự mình xuống bếp, ngươi với thằng trời đánh kia cũng tới dùng bữa tối đi.”

“Thật sao? Vậy là tốt quá!” Khải Văn cũng hưng phấn lên, cậu thích lão nhân tính tình mang theo chút trẻ con này, cũng thích theo Laurence mà huyên náo.

“Đương nhiên rồi, để ta nghĩ xem, hôm nay nấu gì cho mấy đứa đây…” Cho tới giờ luôn thích hành động hơn thích nói, Laurence bắt đầu một lòng một dạ nghĩ xem đêm nay nên làm món gì để khoe tài.

Heller nhìn một già một trẻ trước mắt, bất đắc dĩ cười lắc đầu, sau đó lên tiếng, “Khải Văn ngươi hôm nay không có chuyện gì làm, chiều nay ta mở tiệc trà, nếu như ngươi rảnh có thể đến giúp ta chứ?”

“Đương nhiên, daddy.” Khải Văn nhanh chóng gật đầu, “Có gì cần làm ngài cứ nói con biết.” Nói rồi Khải Văn lại xấu hổ mà gãi gãi đầu, “Nhưng về mặt này thật sự con không hiểu nhiều, còn cần daddy dạy nhiều lắm…”

“Ai cũng không thể sinh ra đã biết những thứ này.” Heller cười kéo tay Khải Văn vỗ vỗ, “Đừng có gấp, ta sẽ chậm rãi dạy cho ngươi, chờ sau này ngươi thành thạo rồi, vậy những cuộc tụ hội này ngươi sẽ có thể tự mình tổ chức.”

“Dạ, con nhất định chăm chỉ học tập.” Khải Văn gật đầu nghiêm túc nói.

.

Nói là chuẩn bị tiệc trà, nhưng công tác bố trí đương nhiên không cần Heller và Khải Văn tự mình ra tay, Khải Văn chỉ cần theo sau Heller xem hắn chọn bánh ngọt dành cho tiệc trà, xem xét nên pha loại trà nào, cần dùng trà cụ nào, có vài vị khách cần chuẩn bị thứ gì đó đặc biệt, rất nhiều việc đều cần phân phó, những người hầu sẽ chuẩn bị tốt.

Hạ đạt nhiệm vụ chỉ là há mồm mà nói, nhưng từng câu từng chữ hàm chứa ẩn ý trong đó Khải Văn đều phải học, nguyên nhân là vì những soi mói rườm rà trong giới quý tộc, Khải Văn học rất nghiêm túc, thái độ của cậu khiến Heller liên tục âm thầm gật đầu tán thưởng.

Buổi trưa sau khi dùng bữa xong, lại chờ một lúc nữa, những quý tộc được mời lục tục kéo đến trang viên, Khải Văn với vai trò chủ nhân trang viên đi cùng Laurence và Heller đi ra nghênh tiếp khách nhân.

Sau khi trò chuyện, ba người mời khách vào phòng nhập tọa, sau đó bảo người hầu đợi gần đó tiến lên dâng trà bánh.

Sau một lúc hàn huyên ban đầu, dần dần những quý tộc lớn tuổi đồng lứa tụ lại với nhau mà nói chuyện phiếm, mà những quý tộc trẻ cũng tụ tập lại, về phần Khải Văn, đương nhiên là chiêu đãi những quý tộc trẻ rồi.

“Món bánh ngọt này rất đặc biệt, nghe nói là đặc sản ở quê nhà của Khải Văn tiên sinh, trước đây ta chưa từng thấy.” Nhóm giống cái trẻ tuổi sau khi ngồi vào bàn, một trong số đó lên tiếng mở đầu câu chuyện.

‘Lại nữa rồi…’

Nghe được giống cái kia nói như vậy, trong lòng toát ra một câu nói, đầu đã ẩn ẩn đau.

Chương 29: Tiệc

“Chỉ là một vài món ăn nhẹ, chưa từng xuất hiện tại chủ thành cũng là đương nhiên, ngài có thích mùi vị này không? Nếu thích thì ăn nhiều một chút.” Khải Văn khách khí cười nói.

“Cũng được.” Giống cái nọ lộ ra vẻ mặt xoi mói, “Thỉnh thoảng ăn chút thật ra cũng thấy mới mẻ, nhưng đúng là không thể so với những loại bánh ngọt tinh tế, ta nghĩ đó mới chân chính thích hợp với quý tộc chúng ta.”

Lời nói này lập tức được đại bộ phận giống cái mang theo nụ cười rất có ẩn ý mà tán thành, đối với bầu không khí hữu hảo giả tạo này Khải Văn biểu tình không đổi, chỉ bày ra gương mặt cười khách sáo.

Thấy Khải Văn không tiếp chiêu, giống cái nọ cũng không tiếp tục trọng tâm chủ đề này, nhưng đúng là vẫn còn không cam lòng, vòng vo một hồi lại lên tiếng, “Nghe nói Khải Văn tiên sinh đến từ trấn nhỏ Fios phải không?”

“Ừ, đúng vậy.” Khải Văn gật đầu, ngay từ đầu khi Arthur tuyên bố muốn đính hôn với Khải Văn đã từng nói với cậu về vấn đề này, thương lượng hồi lâu với Laurence và Heller, cuối cùng cũng xác định được thân thế cho Khải Văn, trấn Fios nằm trong phạm vi thế lực của gia tộc Heller, xác định địa phương đó làm nơi Khải Văn sinh ra và lớn lên có thể giảm đi rất nhiều phiền phức, người khác muốn tra cũng không tra ra được cái gì.

“Trấn nhỏ Fios là một nơi rất mộc mạc bình dị, trách không được tính cách Khải Văn tiên sinh lại an tĩnh như thế.” Giống cái nọ đầu tiên là nói ra một câu vô thưởng vô phạt như vậy, sau đó lại uyển chuyển hỏi, “Không biết Khải Văn tiên sinh luôn sống một cuộc sống yên tĩnh, sau khi kết làm bạn lữ với Arthur tướng quân thì có thích ứng được với cuộc sống ở chủ thành phồn hoa này hay không?”

Thấy giống cái đặc biệt nhấn mạnh hai chữ phồn hoa, Khải Văn trong lòng buồn cười, thật ra, nếu như hắn không lộ ra biểu tình ghen ghét khi nói đến chuyện cậu và Arthur kết làm bạn lữ, Khải Văn thật sự rất nguyện ý tin tưởng đây là sự quan tâm của một giống cái thiện lương đối với mình.

Khải Văn từ tốn uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói, “Ngài nói đúng, ta quả thật thích an tĩnh không thích ồn ào, có điều từ khi đến chủ thành ta cũng không thường xuyên ra ngoài, cho nên kỳ thật nơi này cũng không khác lắm so với quê hương của ta. Lúc trước Arthur vì sợ ta buồn nên bảo ta đến tàng thư thất làm việc, như vậy cũng hợp ý ta lắm. Hiện tại cùng Arthur kết làm bạn lữ rồi, không đến tàng thư thất nữa, ngoại trừ theo daddy xử lý một vài chuyện trong trang viên thì thời gian khác cũng cùng papa daddy uống trà tâm sự thôi, cảm thấy so với cuộc sống lúc trước cũng không có gì khác biệt.”

“Thật không…” Giống cái kia nghe Khải Văn hời hợt nói về chuyện giữa mình và Arthur như vậy, trong mắt hầu như muốn bốc hỏa, khẽ nói thầm hai chữ gì đó qua kẽ răng rồi lại không cam lòng mà khiêu khích, “Nếu ngài đã kết làm bạn lữ với Arthur tiên sinh, vốn chúng ta còn hy vọng được gặp ngài trong nhiều yến hội, nhưng lại chỉ có thể gặp ngài trong tiệc trà như hôm nay, ngài không thường xuyên xã giao như thế sao được chứ, cũng không tốt đối với Arthur tướng quân.”

“Đối với điểm này ta cũng xin lỗi, nhưng thân thể ta không được khỏe, từ nhỏ đứng giữa nơi đông người sẽ cảm thấy tức ngực choáng váng, cho nên mới không thể tham gia các tụ hội xã giao.” Vẻ mặt áy náy của Khải Văn rất chân thành, “Mặc dù cũng thấy có lỗi với Arthur, nhưng thật sự không có cách nào khác, may là Arthur rất thông cảm cho ta, luôn luôn nói chỉ cần thân thể ta khỏe là được, những chuyện khác không cần lưu ý, hắn đều sẽ giúp ta xử lý tốt. Tuy rằng Arthur nói thế, nhưng ta vẫn thấy có chút hổ thẹn, cho nên ta nghĩ mình nên rèn luyện thân thể nhiều một chút, để bản thân càng thêm khỏe mạnh, bởi vì ta cũng rất muốn cùng Arthur tham gia những yến hội này.”

“Arthur tướng quân rất tốt với ngài a…” Nguyên vốn định làm cho Khải Văn khó xử, nhưng không ngờ cuối cùng lại khiến mình tức muốn ói máu, giống cái nọ hận đến gần như muốn bóp nát tách trà trong tay.

“Giữa bạn lữ với nhau quan tâm săn sóc lẫn nhau cũng là đương nhiên thôi mà.” Khải Văn hợp thời làm ra dáng vẻ ngọt ngào lại đương nhiên, triệt để hạ nốc ao giống cái nọ.

Những giống cái còn lại đang xem kịch vui rốt cuộc cũng thấy để giống cái kia tiếp tục thì cuối cùng mất mặt sẽ là phe mình, vì vậy đều đổi chủ đề sang chuyện khác, bầu không khí thân thiện khiến Khải Văn nếu không phải còn nhìn thấy giống cái đang oán hận lườm mình kia thì quả thật sẽ tưởng màn vừa nãy là ảo giác.

Tuân theo phương châm bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động địch khẽ động ta manh động, tại bữa tiệc trà này Khải Văn có thể chiếm được thượng phong, rốt cuộc cũng gắng gượng tới nửa buổi, những giống cái ít ít nhiều nhiều bị thua thiệt kia hầu như là khẩn cấp bưng tách trà tản đi tự do hoạt động, chỉ còn lại Khải Văn ngồi lại tại chỗ vân đạm phong khinh mà uống trà, một bộ phong độ của bậc tông sư.

“Trông ngài rất hạnh phúc.” Giữa lúc Khải Văn hết sức tập trung thưởng thức bánh ngọt, một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu, ngẩng lên vừa nhìn, Khải Văn liền theo phản xạ đón tiếp, “Chào, Gris tiên sinh.”

“Chào, Khải Văn tiên sinh, có phiền nếu ta ở nơi này trò chuyện với ngài một lúc không?” Gris vẫn bày ra dáng vẻ cả người lẫn vật đều vô hại như trước, cười tủm tỉm mà hỏi thăm.

“Đương nhiên, mời ngồi.” Khải Văn làm động tác mời.

“Món quà lần trước ta tặng ngài có thích không?” Gris ngồi vào chỗ của mình, phảng phất như bạn cũ mà thành thục lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên, cảm ơn món quà đó, ta và Arthur đều rất thích.” Khải Văn thản nhiên nói.

“Nga, ngài và Arthur tướng quân đều thích là tốt rồi.” Gris nhìn qua có vẻ rất cao hứng vì câu trả lời của Khải Văn, “Khi ngài và Arthur tướng quân cử hành nghi thức ta cũng có tham gia đó, cả hai đều trông rất xứng đôi, hiện tại xem ra, cuộc sống của hai người rất hạnh phúc, thật sự khiến người ta ước ao.”

“Cảm ơn.” Khải Văn mặc dù trong lòng có một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn không biểu hiện ra mặt.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.